Đêm khuya rồi, gần đi ngủ, dạo facebook chợt phát hiện ra thằng bạn cấp 3 up tập san của lớp lên, xem xong bao nhiêu kỉ niệm lại ùa về,và kéo theo đó là những tiếc nuối của đời hoc sinh đã đi qua, và đời sinh viên sắp kết thúc. Người ta nói đúng cái gì đi qua rồi mới tiếc, ngay lúc này đây, tôi mới thấy tiếc thật nhiều thật nhiều về khoảng thời gian đã qua của mình. Thấy tiếc vì mình đã không mài dũa khả năng viết lách để lấy một bài kỉ niệm trong tập san, dẫu biết là văn dở nhưng nếu cố k lẽ không được, nhớ lại ngày xưa trường tổ chức thi viết thì ghét lắm, viết năm ba chữ cho có lệ thôi, hic, giờ mới thấy giá trị. Thấy tiếc vì đã không tham gia văn nghệ, hát hò, đi chơi này nọ, thấy mình đã vô tình đẩy mình ra xa giữa một tập thể lớp đáng yêu như vậy, thấy tiếc vì đã k đi học được ngày cuối cùng của đời học sinh... và còn biết bao nhiêu cái tiếc nữa, để rồi giờ đây chỉ còn lại sự vấn vương.
4 năm đại học cũng nhanh quá, lại tiếc vì mình chưa thực sự để lại dấu ấn gì, chưa tham gia một cuộc thi, làm những gì mình thích, liều và ngu ngốc, hay hoạt động xã hội nhiều hơn. Thấy tiếc vì gần ra trường đã biết hết mấy bạn nhưng còn nhiều bạn chưa biết về mình. Thấy tiếc vì mình quá mờ nhạt trong một xã hội đầy màu sắc.
Đôi khi tự hỏi rằng là do mình hay do hoàn cảnh, chắc là do mình nhiều hơn, do mình chưa thực sự quyết tâm đó mà.
Chợt nhận ra con đường phía trước thật dài và thật gian nan, nhưng tự nhủ sẽ k cho bản thân mình bước lùi nữa, mà sẽ vươn lên, ít nhất sẽ một lần làm gì đó xứng đáng với sự tồn tại của chính mình. Quả thật đúng khi càng sống ta mới càng nhận ra giá trị của cs, chỉ có những thứ mất đi rồi thì mới thấy tiếc, chứ nếu còn hiện hữu thì sẽ k bao giờ nhận ra được.
Chắc là vẫn còn kịp nhỉ, còn kịp để sửa sai những lỗi lầm của chính mình, còn kịp để bắt đầu lại tất cả mọi thứ, như còn ven nguyên thuở nào, giờ đây mình từ hai bàn tay trắng đi lên, hẳn là muộn nhưng còn hơn không...
Vẫn còn đâu đó những vấn vương kỉ niệm, những nuối tiếc của quá khứ, những suy nghĩ cho ngày mai. Có đi qua thì mới tiếc mà vươn lên. Sẽ cố hết sức cho những chuỗi ngày sắp tới, sẽ tạo những hồi ức, kỉ niệm thật đẹp. Giờ mới thấy ngữ văn và anh văn thật quan trọng làm sao.
NGÀY MAI SẼ LÀ NGÀY CHO NHỮNG ĐIỀU TỐT ĐẸP HƠN, MỈM CƯỜI VÀ BƯỚC LÊN.
Cảm ơn ba mẹ, những người thầy, người cô, người bạn, tất cả mọi người đã cùng tôi bước qua những chặng đường đầu tiên của cuộc đời. Tôi sẽ luôn cố gắng. Chào thân ái!
Xin cho tôi một vé về giảng đường, về những ngày cắp sách tới trường nhé. :)))
Thứ Bảy, 23 tháng 11, 2013
Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2013
Ngày thứ 7 của tôi...
Cuộc sống nhàn nhạt, đến cái phương tiện đi lại thôi mà cũng không có nữa, nếu như trước kia thì chỉ có buổi tối và một vài buổi chiều thôi thì giờ là nguyên cả tuần luôn: sáng, chiều và tối, hic, ức chế quá, cứ như là bị què nằm một chỗ ấy. Ai mà không có nhu cầu đi lại, giao lưu, gặp bạn bè, tìm kiếm cơ hội cơ chứ. Thiệt là tủi thân vì suốt ngày cứ quanh quẩn bốn bức tường không làm gì được. Chẳng lẽ chỉ một câu nói: "chị không đi thì để em đi". Nói nghe hay tựa lông hồng cứ y như mình là người có lỗi vậy ý, lúc mình đi dạy thêm lỡ bán cái xe đạp thì nói như tát nước vào mặt, lúc mình cần đi học hay đi thực tập thì toàn lấy cớ này nọ để lấy xe đi, chán thiệt, haiza.:((( con người ta sao vô tâm quá đi, sao lúc nào cũng nghĩ cho mình không à chẳng nghĩ cho người khác gì cả. Mình muốn đi đâu làm gì đều hỏi xem nó có đi đâu không, bận gì không để tránh ra. Sao toàn là mình nghĩ không à. :(
Sáng cố dậy sớm để cho thấy ngày nó dài, dậy sớm để làm cái này cái kia, mà lại chẳng học hành được gì cả, cũng không dám xem phim vì sợ thấy có lỗi với bản thân, tiếng anh còn tệ lắm, công việc thì không có, cứ ở nhà rồi lại ở nhà, muốn đi đâu cũng không được cả, hic hic. Cảm thấy ức chế vô cùng, mình là chị mà sao lại không có xíu quyền lực gì trong tay cả, haiza, chán quá, không biết than cùng ai, đến đi gởi tiền cũng không đi được thiệt thấy có lỗi với ba mẹ quá, một ngày 24h nhanh mà chậm, vui ma buồn u sầu quá đi mất, haiza, biết chia sẻ cùng ai nỗi khổ tâm này đây???
Ta muốn vươn lên tìm cho mình một lối thoát, khóc hoài cũng không được, nghèo đâu phải là cái tội, nhưng nó làm ta cảm thấy thiệt thòi và mất mát nhiều thứ quá chừng...
Nhật kí buồn thôi khép lại tại đây vậy, biết nói với ai cho đã cơn sầu!
Sáng cố dậy sớm để cho thấy ngày nó dài, dậy sớm để làm cái này cái kia, mà lại chẳng học hành được gì cả, cũng không dám xem phim vì sợ thấy có lỗi với bản thân, tiếng anh còn tệ lắm, công việc thì không có, cứ ở nhà rồi lại ở nhà, muốn đi đâu cũng không được cả, hic hic. Cảm thấy ức chế vô cùng, mình là chị mà sao lại không có xíu quyền lực gì trong tay cả, haiza, chán quá, không biết than cùng ai, đến đi gởi tiền cũng không đi được thiệt thấy có lỗi với ba mẹ quá, một ngày 24h nhanh mà chậm, vui ma buồn u sầu quá đi mất, haiza, biết chia sẻ cùng ai nỗi khổ tâm này đây???
Ta muốn vươn lên tìm cho mình một lối thoát, khóc hoài cũng không được, nghèo đâu phải là cái tội, nhưng nó làm ta cảm thấy thiệt thòi và mất mát nhiều thứ quá chừng...
Nhật kí buồn thôi khép lại tại đây vậy, biết nói với ai cho đã cơn sầu!
Thứ Năm, 14 tháng 11, 2013
Một chút...
Một chút thời gian để lên đây viết vài dòng tâm sự relax.
Đúng là nhà giàu sướng thiệt thật đó, ở nhà chị cũng khá là thoải mái chỉ cần mình làm mọi thứ thật tốt là ok thôi.
Nhưng mà đúng là cảm giác không phải nhà mình, làm gì lén lút cũng sợ. Trưa nắng đến long đầu, bên phòng này mình học đâu có vô, cũng phải qua 4 giờ tắt mặt trời mới làm được, qua kia máy lạnh, mát thiệt, sướng thiệt, nhưng mà cứ lo sợ, suy nghĩ, hic hic, sướng mà không sướng.
Thôi cố lên, làm khóa luận thôi, chỉ còn hôm nay và mai thôi, phải làm cho tốt, giữ gìn sk, yêu thương bản thân nữa, đầu tư vào thì khi đó mới thành công được, đừng có cái gì cũng làm sơ sài qua loa đại khái...
Nộp bài xong phải đi chợ, nấu ăn, rồi dọn dẹp mới được, k thể sống mãi như vậy được. Cố lên nhé. 5ting thôi, còn mấy nữa đâu, sắp xong rồi, hehe.
Thoải mái rồi, học thôi. :)))
Đúng là nhà giàu sướng thiệt thật đó, ở nhà chị cũng khá là thoải mái chỉ cần mình làm mọi thứ thật tốt là ok thôi.
Nhưng mà đúng là cảm giác không phải nhà mình, làm gì lén lút cũng sợ. Trưa nắng đến long đầu, bên phòng này mình học đâu có vô, cũng phải qua 4 giờ tắt mặt trời mới làm được, qua kia máy lạnh, mát thiệt, sướng thiệt, nhưng mà cứ lo sợ, suy nghĩ, hic hic, sướng mà không sướng.
Thôi cố lên, làm khóa luận thôi, chỉ còn hôm nay và mai thôi, phải làm cho tốt, giữ gìn sk, yêu thương bản thân nữa, đầu tư vào thì khi đó mới thành công được, đừng có cái gì cũng làm sơ sài qua loa đại khái...
Nộp bài xong phải đi chợ, nấu ăn, rồi dọn dẹp mới được, k thể sống mãi như vậy được. Cố lên nhé. 5ting thôi, còn mấy nữa đâu, sắp xong rồi, hehe.
Thoải mái rồi, học thôi. :)))
Thứ Ba, 12 tháng 11, 2013
Xế chiều :(((
Hic, tối hôm qua ngủ không được hậu quả là sáng nay mơ mơ màng màng không học hành đucợ gì cả, mới học được xíu thì đã lăn quay ra rồi, làm khảo sát xong tính làm bài thì My gọi mở cửa, lên măm măm ổ bánh mì rồi đọc afamily, xong hết muốn lấy chồng luôn, rồi coi phim xong, thấy hối hận và có lỗi với bản thân quá nên học bài, thì cái bụng lại kêu kêu haiza, muốn làm người tốt cũng không được mà.
cơ bản thì đã xong chương 2 giờ qua chương ba thì chém gió thôi, mà phòng nóng quá hic hic. Mình thiết nghĩ nếu từ sàng giờ mà chăm chỉ thì đã xong phần nhận xét và định hướng, từ giờ tới tối làm hết mình thì xong phần giải pháp chi nhà nước, mai nữa thì ok, rồi thứ 5 chỉnh sửa gì đó thì thứ 6 đi in là được rồi. Quá nhẹ nhàng đi, một tuần trôi qua thật là nhanh làm sao. Sao mình lúc nào cũng tự đặt ra các quy tắc để rồi phá vỡ cơ chứ, sao không lo làm trước đi, để đến lúc k kịp rồi thì thức đêm thức hôm không học hành gì kịp hết, huhu, sao mình lại là con người lười biếng và thiếu quyết tâm thế cơ chứ, biết là khó khăn, mệt mỏi nhưng phải cố gắng chứ, thời gian đâu có bao nhiêu đâu, sao không đầu tư vào làm hết mình cơ chứ, cũng phải yêu thương bản thân giữ gìn sk chứ.
đến những con người trước kia tệ hơn mình mà giờ họ cũng ưu tú hơn mình là sao, hic hic.
Thấy có lỗi với bản thân và gđ vô cùng, thôi học bài đây, dẹp hết mọi thứ, chỉ còn có 3 ngày thôi, xong khóa luận còn bn thứ phải làm phải lo, không thể cứ mãi như thế này được, phải lớn lên thôi. cố lên nhé, baby :)))
cơ bản thì đã xong chương 2 giờ qua chương ba thì chém gió thôi, mà phòng nóng quá hic hic. Mình thiết nghĩ nếu từ sàng giờ mà chăm chỉ thì đã xong phần nhận xét và định hướng, từ giờ tới tối làm hết mình thì xong phần giải pháp chi nhà nước, mai nữa thì ok, rồi thứ 5 chỉnh sửa gì đó thì thứ 6 đi in là được rồi. Quá nhẹ nhàng đi, một tuần trôi qua thật là nhanh làm sao. Sao mình lúc nào cũng tự đặt ra các quy tắc để rồi phá vỡ cơ chứ, sao không lo làm trước đi, để đến lúc k kịp rồi thì thức đêm thức hôm không học hành gì kịp hết, huhu, sao mình lại là con người lười biếng và thiếu quyết tâm thế cơ chứ, biết là khó khăn, mệt mỏi nhưng phải cố gắng chứ, thời gian đâu có bao nhiêu đâu, sao không đầu tư vào làm hết mình cơ chứ, cũng phải yêu thương bản thân giữ gìn sk chứ.
đến những con người trước kia tệ hơn mình mà giờ họ cũng ưu tú hơn mình là sao, hic hic.
Thấy có lỗi với bản thân và gđ vô cùng, thôi học bài đây, dẹp hết mọi thứ, chỉ còn có 3 ngày thôi, xong khóa luận còn bn thứ phải làm phải lo, không thể cứ mãi như thế này được, phải lớn lên thôi. cố lên nhé, baby :)))
Thứ Bảy, 9 tháng 11, 2013
Niềm vui và nỗi buồn - Nụ cười và nước mắt ?_?
Từ hôm qua đến giờ cứ rạo rực vui có buồn cũng có. Thôi thì nói chuyện vui trước.
Vui là cuối cùng hôm qua ngày 8/11/2013 cuối cùng sau bao khổ cực ba mẹ cũng đã mua được chiếc xe Airblade như ý muốn, vui lắm. Thế là từ nay ba chở Hưng đi học không lo đèn yếu nữa rồi, xe còn êm và lợi xăng nữa, nói chung là vui lắm. Đi gia lai cũng không phải mượn xe nữa, ba mẹ có thể ngẩng cao đầu đi cf hay đi gặp người này người nọ rồi. Tết về ba đón mình cũng sướng rồi, không phải rơi nước mắt chạnh lòng khi ngồi sau xe nhìn ba nữa, cũng có xe để đi chơi với bạn bè. Nói chung là nhà mình phải làm liều thì mới được, cũng lo nhiều thứ lắm nhưng phải liều thì mới mua được. Thế là ok rồi.
Niềm vui thứ 2 là hôm qua cậu gởi đồ về, đẹp và dễ thương lắm, thấy cậu thật là tội vì luôn nghĩ cho gia đình mình.
Nhưng có niềm vui nào mà không có nỗi buồn chứ. :(
Nhìn mấy áo quần mà cậu gởi cho con cậu Giàu thiệt là đẹp toàn là đồ mới. Thấy cũng hơi buồn và chạnh lòng, thì cậu thương nhà mình, nghèo khổ, còn ngoài Huế giàu có mà còn nhiều người nữa nên phải gởi toàn đồ mới chư không lại mang tiếng, biết là thế nhưng vẫn buồn, tự hứa là sau này sẽ mua cho các em và ba mẹ những đồ mới nhất, đẹp nhất. Mình nếu đi nước ngoài được sẽ mua một thùng kẹo socola cho My ăn luôn, lớn rồi mà ham ăn thế k biết.
Mua xe rồi thế là phải rút hết khoảng tiền tiết kiệm ra, thấy không còn gì đảm bảo nữa nên mình lo lắng quá, hic hic :((( Lẽ ra là còn 19tr nhưng lại còn có 16tr mà mình đã ù vào 1tr rồi là còn 17tr. Mẹ thì đâu có biết, cứ nghĩ là còn tiền, mẹ nói khi nào họ thu tiền mà không có thì kêu mình gời ra, trời ơi lúc đó mình chạy đâu ra 10tr đây. Ôi lo quá đi mất. <_>
... Sắp bão rồi mà mẹ đi Huế mình thấy lo quá. không biết sao cứ đến thứ 5, 6 là mình lại lười biếng, không học hành được gì cả. Chỉ còn vẻn vẹn có 6 ngày, mà nộp bài xong là có nhiều dự định lắm. Mình tự nhủ với bản thân là không nên lười biếng, phải làm bài thôi, sao không làm xong sớm rồi nghĩ ngơi thư giãn chơi cơ chứ, sao cứ để đến phút cuối cùng rồi thức khuya chạy cơ chứ, như thế mệt và ảnh hưởng sức khỏe lắm.lúc nào dặt ra kế hoạch là y như rằng mình sẽ phá vỡ, deadline sắp đến rồi. Dù gì đi nữa khoảng thời gian nay còn có thể thảnh thơi, không suy nghĩ, bận rộn, chứ qua 16/12 đặc biệt là sau tết, nếu mà kh6ng xin dđược việc làm thì lúc đó k biết sao nữa. Thôi thì cứ sống trong những ngăn kín của thòi gian vừa sống vừa tận hưởng thôi. Không nên lo nghĩ nhiều quá. Mặc dù giờ rất mệt nhưng phải làm bài thôi, mình đang phải chạy đua, không thể liều với bài khóa luận được, cả cuộc đời mình năm trong đó đấy. :)))
Chaizo thôi... >_<
Vui là cuối cùng hôm qua ngày 8/11/2013 cuối cùng sau bao khổ cực ba mẹ cũng đã mua được chiếc xe Airblade như ý muốn, vui lắm. Thế là từ nay ba chở Hưng đi học không lo đèn yếu nữa rồi, xe còn êm và lợi xăng nữa, nói chung là vui lắm. Đi gia lai cũng không phải mượn xe nữa, ba mẹ có thể ngẩng cao đầu đi cf hay đi gặp người này người nọ rồi. Tết về ba đón mình cũng sướng rồi, không phải rơi nước mắt chạnh lòng khi ngồi sau xe nhìn ba nữa, cũng có xe để đi chơi với bạn bè. Nói chung là nhà mình phải làm liều thì mới được, cũng lo nhiều thứ lắm nhưng phải liều thì mới mua được. Thế là ok rồi.
Niềm vui thứ 2 là hôm qua cậu gởi đồ về, đẹp và dễ thương lắm, thấy cậu thật là tội vì luôn nghĩ cho gia đình mình.
Nhưng có niềm vui nào mà không có nỗi buồn chứ. :(
Nhìn mấy áo quần mà cậu gởi cho con cậu Giàu thiệt là đẹp toàn là đồ mới. Thấy cũng hơi buồn và chạnh lòng, thì cậu thương nhà mình, nghèo khổ, còn ngoài Huế giàu có mà còn nhiều người nữa nên phải gởi toàn đồ mới chư không lại mang tiếng, biết là thế nhưng vẫn buồn, tự hứa là sau này sẽ mua cho các em và ba mẹ những đồ mới nhất, đẹp nhất. Mình nếu đi nước ngoài được sẽ mua một thùng kẹo socola cho My ăn luôn, lớn rồi mà ham ăn thế k biết.
Mua xe rồi thế là phải rút hết khoảng tiền tiết kiệm ra, thấy không còn gì đảm bảo nữa nên mình lo lắng quá, hic hic :((( Lẽ ra là còn 19tr nhưng lại còn có 16tr mà mình đã ù vào 1tr rồi là còn 17tr. Mẹ thì đâu có biết, cứ nghĩ là còn tiền, mẹ nói khi nào họ thu tiền mà không có thì kêu mình gời ra, trời ơi lúc đó mình chạy đâu ra 10tr đây. Ôi lo quá đi mất. <_>
... Sắp bão rồi mà mẹ đi Huế mình thấy lo quá. không biết sao cứ đến thứ 5, 6 là mình lại lười biếng, không học hành được gì cả. Chỉ còn vẻn vẹn có 6 ngày, mà nộp bài xong là có nhiều dự định lắm. Mình tự nhủ với bản thân là không nên lười biếng, phải làm bài thôi, sao không làm xong sớm rồi nghĩ ngơi thư giãn chơi cơ chứ, sao cứ để đến phút cuối cùng rồi thức khuya chạy cơ chứ, như thế mệt và ảnh hưởng sức khỏe lắm.lúc nào dặt ra kế hoạch là y như rằng mình sẽ phá vỡ, deadline sắp đến rồi. Dù gì đi nữa khoảng thời gian nay còn có thể thảnh thơi, không suy nghĩ, bận rộn, chứ qua 16/12 đặc biệt là sau tết, nếu mà kh6ng xin dđược việc làm thì lúc đó k biết sao nữa. Thôi thì cứ sống trong những ngăn kín của thòi gian vừa sống vừa tận hưởng thôi. Không nên lo nghĩ nhiều quá. Mặc dù giờ rất mệt nhưng phải làm bài thôi, mình đang phải chạy đua, không thể liều với bài khóa luận được, cả cuộc đời mình năm trong đó đấy. :)))
Chaizo thôi... >_<
Thứ Năm, 7 tháng 11, 2013
Cảm xúc muộn tối ngày :(((
Mới ăn tối xong, vì tiết ít cơm mà mình ăn cố cho xong luôn, hic hậu quả là giờ mình bị nê bụng ghê quá, chịu k nổi, k học hàng được chi hết, huhu :(
Hôm nay ngủ dậy muộn quên cả đi học tiếng Anh luôn, nhưng may mà cô cho nghỉ, trời lạnh nên ngủ khí thế luôn, lâu lắm rồi mới ngủ sướng như thế cứ như ở nhà ấy. Huhu mắc ói quá, hic hic. Xuống nấu ăn xong rồi lại lủi thủi ăn cơm, khi nào đi làm phải cho My tự túc cho biết, nấu cho nó ăn, rửa chén luôn mà gọi muốn rát họng. :(((
Chiều thì đi rút tiền rồi gởi cho ba mẹ, ngân hàng Sacombank làm chậm ghê, rồi về tám với ba mẹ, hết phút luôn, rồi xem phim, ba mẹ giờ chắc là vui lắm, thương ba mẹ quá làm cả đời giờ mới mua được cái xe, chắc tối nay ba mẹ lại k ngủ được cho coi, hi vọng mọi thứ sẽ ok hết. Hình như ba mẹ sợ mình buồn hay sao ấy nên ba mẹ cũng khá là tế nhị, mình tính đi làm rồi mua cho ba mẹ, nhưng giờ mình sẽ dùng tiền đó vào việc khác. Chỉ cần ba mẹ vui và hạnh phúc thế là được rồi, thật may vì mọi thứ diễn ra đúng lúc =)
À có một chuyện nữa hôm nay lúc vào BIDV gởi tiền tình cờ nhìn vào gương thấy mình sao mà nhỏ bé, cái dáng sao mà quê mùa quá, mình lúc đến vậy sao, buồn ơi là buồn, về nhà nhìn lại thấy góc học tập của mình kinh khủng quá, thế là quyết định don dẹp lại, tiện thể dọn phòng luôn, giờ thì mọi thứ thật sạch sẽ rồi, thiệt là hài lòng.
Tối đến ăn cơm muộn quá, phải ăn sớm mới được phải thương bản thân, hic sao tối nay tay cứng thế nhỉ. Lướt qua face thấy Kim Thanh đi làm, 1 công việc đòi hỏi sức sáng tạo. Tự nhiên nghĩ lại mình, hic, mình chưa bao giờ có kế hoạch rõ ràng, cụ thể cả. Mới ra trường chưa có gì thì k biết có xin việc được liền k, chắc là phải thực tập cái đã. Rồi cái khóa luận gấp lắm rồi thế mà cả ngày nay k có chữ nào, mình lại còn viết chậm nữa chứ. Tiếng Anh thì học ngày càng tệ, k ra gì cả, ôi Ielts 7.0 cả một vấn đề.
Thiết nghĩ sao mình k giống KT, sắp xếp thời gian làm khóa luận cho tốt, rồi học TA nữa, kiếm gì đó làm. sao cứ mãi lười nhác thế, lấy đâu cơ hội cơ chứ. Tóm lại cần phải xem lại mục tieu và chiến lược. Dù gì đi nữa hôm nay cũng phải viết bài, bởi vì quá muộn rồi. lười nữa là trễ deadline mất, sao mình k hoàn thành mọi thứ sớm hơn để làm nhiều thứ nhỉ. Hic mỏi lưng quá. Thôi viết khóa luận đây, tay cứng quá, hic. :(((
Hôm nay ngủ dậy muộn quên cả đi học tiếng Anh luôn, nhưng may mà cô cho nghỉ, trời lạnh nên ngủ khí thế luôn, lâu lắm rồi mới ngủ sướng như thế cứ như ở nhà ấy. Huhu mắc ói quá, hic hic. Xuống nấu ăn xong rồi lại lủi thủi ăn cơm, khi nào đi làm phải cho My tự túc cho biết, nấu cho nó ăn, rửa chén luôn mà gọi muốn rát họng. :(((
Chiều thì đi rút tiền rồi gởi cho ba mẹ, ngân hàng Sacombank làm chậm ghê, rồi về tám với ba mẹ, hết phút luôn, rồi xem phim, ba mẹ giờ chắc là vui lắm, thương ba mẹ quá làm cả đời giờ mới mua được cái xe, chắc tối nay ba mẹ lại k ngủ được cho coi, hi vọng mọi thứ sẽ ok hết. Hình như ba mẹ sợ mình buồn hay sao ấy nên ba mẹ cũng khá là tế nhị, mình tính đi làm rồi mua cho ba mẹ, nhưng giờ mình sẽ dùng tiền đó vào việc khác. Chỉ cần ba mẹ vui và hạnh phúc thế là được rồi, thật may vì mọi thứ diễn ra đúng lúc =)
À có một chuyện nữa hôm nay lúc vào BIDV gởi tiền tình cờ nhìn vào gương thấy mình sao mà nhỏ bé, cái dáng sao mà quê mùa quá, mình lúc đến vậy sao, buồn ơi là buồn, về nhà nhìn lại thấy góc học tập của mình kinh khủng quá, thế là quyết định don dẹp lại, tiện thể dọn phòng luôn, giờ thì mọi thứ thật sạch sẽ rồi, thiệt là hài lòng.
Tối đến ăn cơm muộn quá, phải ăn sớm mới được phải thương bản thân, hic sao tối nay tay cứng thế nhỉ. Lướt qua face thấy Kim Thanh đi làm, 1 công việc đòi hỏi sức sáng tạo. Tự nhiên nghĩ lại mình, hic, mình chưa bao giờ có kế hoạch rõ ràng, cụ thể cả. Mới ra trường chưa có gì thì k biết có xin việc được liền k, chắc là phải thực tập cái đã. Rồi cái khóa luận gấp lắm rồi thế mà cả ngày nay k có chữ nào, mình lại còn viết chậm nữa chứ. Tiếng Anh thì học ngày càng tệ, k ra gì cả, ôi Ielts 7.0 cả một vấn đề.
Thiết nghĩ sao mình k giống KT, sắp xếp thời gian làm khóa luận cho tốt, rồi học TA nữa, kiếm gì đó làm. sao cứ mãi lười nhác thế, lấy đâu cơ hội cơ chứ. Tóm lại cần phải xem lại mục tieu và chiến lược. Dù gì đi nữa hôm nay cũng phải viết bài, bởi vì quá muộn rồi. lười nữa là trễ deadline mất, sao mình k hoàn thành mọi thứ sớm hơn để làm nhiều thứ nhỉ. Hic mỏi lưng quá. Thôi viết khóa luận đây, tay cứng quá, hic. :(((
Thứ Hai, 4 tháng 11, 2013
Giữa trưa quá chiều thứ 3 ngày 5 tháng 11 năm 2013
Hậu quả của mấy đêm liền thức khuya là không ngủ được và sáng là đánh tới hơn 11h, lúc dậy mặt trời chiếu thẳng vào mắt, người thì uể oải khỏe đâu không thấy, chỉ thấy mệt mỏi, hic khóa luận còn đang dang dở lắm mà không buồn làm luôn chứ, hic hic.
Lướt qua facebook, không biết khi nào có cái thói quen đó rồi không biết nữa, hic. Chỉ biết là xem xong cũng thấy được nhiều điều đáng học hỏi và rút ra kinh nghiệm cho bản thân.
Thứ nhất, đó là minh không nên quá tự ti về ngoại hình của mình, vì mình vốn dĩ k có xấu, chỉ là chưa biết đầu tư đúng cách cho trang phục và đầu tóc thôi. Có lẽ từ khi vào đại học đến giờ mình là người đơn giản nhất trường quá. Còn biết bao nhiêu người nhỏ bé hơn mình mà họ vẫn đẹp và nổi bật đó thôi.
Thứ hai, mình chợt nhận ra bấy lâu nay mình hay than vãn, rên rỉ rằng cs của m ận thấy rằng nếu tiếng anh mà tót thì có không biết bao nhiêu là cơ hội ấy chứ, giờ vẫn còn kịp phải k? Minh phải lấy được Ielts 7.0, mình nghĩ nó sẽ mở ra cho mình rất nhiều cơ hội.
Mình đúng là k có duyên đi dạy thêm, mình cũng rất là nhiệt tình, nhưng k hiểu sao toàn dạy trúng mấy lớp gì đâu k à, hay là mình k có năng lực, dạy không hay... Tối quan nghe My nói nói đang dạy 5 đứa thu nhập hơn 5 tr, cũng mừng, nghĩ lại thấy cũng tủi thân, vì mình là sv nhưng chưa bao giờ làm ra nhiều tiền như thế. TỰ dặn lòng là đừng buồn, giai đoạn này cần tập trung vào khóa luận, xong rồi thì sẽ cố xin đi làm. thôi thì cứ phải hoàn thành xong khóa luận đã. Nhưng phải biết đầu tư, cơ hội đến thì k được bỏ lỡ, hơn thế nữa phải học, phải học ta, phải làm gì đó ngay từ bây giờ nếu k thì sẽ muộn, k kịp, k thể để mọi thứ trôi đi vô định như vậy được. Mình cần phải làm chủ cs của mình, chỉ cần có ý chí tiến thủ vươn lên thì sẽ được, ok thôi. Giờ thì phải đi làm khóa luận thôi, mình k muốn nước đến chân rồi chạy đâu, minh cũng muốn đầu tư làm cho tốt để chỉ sửa một lần thôi, cố lên nhé, rồi mọi thứ sẽ như ý muốn, đừng tự ti.
Lướt qua facebook, không biết khi nào có cái thói quen đó rồi không biết nữa, hic. Chỉ biết là xem xong cũng thấy được nhiều điều đáng học hỏi và rút ra kinh nghiệm cho bản thân.
Thứ nhất, đó là minh không nên quá tự ti về ngoại hình của mình, vì mình vốn dĩ k có xấu, chỉ là chưa biết đầu tư đúng cách cho trang phục và đầu tóc thôi. Có lẽ từ khi vào đại học đến giờ mình là người đơn giản nhất trường quá. Còn biết bao nhiêu người nhỏ bé hơn mình mà họ vẫn đẹp và nổi bật đó thôi.
Thứ hai, mình chợt nhận ra bấy lâu nay mình hay than vãn, rên rỉ rằng cs của m ận thấy rằng nếu tiếng anh mà tót thì có không biết bao nhiêu là cơ hội ấy chứ, giờ vẫn còn kịp phải k? Minh phải lấy được Ielts 7.0, mình nghĩ nó sẽ mở ra cho mình rất nhiều cơ hội.
Mình đúng là k có duyên đi dạy thêm, mình cũng rất là nhiệt tình, nhưng k hiểu sao toàn dạy trúng mấy lớp gì đâu k à, hay là mình k có năng lực, dạy không hay... Tối quan nghe My nói nói đang dạy 5 đứa thu nhập hơn 5 tr, cũng mừng, nghĩ lại thấy cũng tủi thân, vì mình là sv nhưng chưa bao giờ làm ra nhiều tiền như thế. TỰ dặn lòng là đừng buồn, giai đoạn này cần tập trung vào khóa luận, xong rồi thì sẽ cố xin đi làm. thôi thì cứ phải hoàn thành xong khóa luận đã. Nhưng phải biết đầu tư, cơ hội đến thì k được bỏ lỡ, hơn thế nữa phải học, phải học ta, phải làm gì đó ngay từ bây giờ nếu k thì sẽ muộn, k kịp, k thể để mọi thứ trôi đi vô định như vậy được. Mình cần phải làm chủ cs của mình, chỉ cần có ý chí tiến thủ vươn lên thì sẽ được, ok thôi. Giờ thì phải đi làm khóa luận thôi, mình k muốn nước đến chân rồi chạy đâu, minh cũng muốn đầu tư làm cho tốt để chỉ sửa một lần thôi, cố lên nhé, rồi mọi thứ sẽ như ý muốn, đừng tự ti.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)