Sáng nay tôi tôi thức dậy lúc 11h50' đó là hậu quả của một đêm thức dài xem phim đến 2h sáng, bình thường giờ ấy còn chưa ngủ được nhưng sáng nay dậy thấy rất mệt và cảm giác sức khỏe tiêu hao không hề ít.
Hôm nay lại buồn nữa rồi, và cảm thấy bị tổn thương vô cùng, căm ghét và oán hận chính mình. Sao mình lại như thế nhỉ, mình lúc nào cũng muốn may mắn, nhưng lại chỉ ngồi đó hy vọng chứ chưa bao giờ thực sự làm gì đó để đạt được nó cả. Mình nhút nhát, mọi chuyện trở nên như thế này nên chăng là bắt nguồn từ một chữ tiền mà ra, nên mình chỉ có thể thoát khỏi cs nhàm chán hiện tại, tìm lại chính mình, gq tất cả mọi thứ khi và chỉ khi mình kiếm được tiền mà thôi.
Đọc danh sách sv được nhận học bổng mà có chút gì đó chạnh lòng quá. Chợt nhận ra trong cuộc đua này mình thua cuộc thật rồi. Mọi thứ chỉ đạt được kết quả tốt khi ta thật sự cố gắng hết mình và vươn lên. Mình biết cuộc đời không có hai chữ giá như, nhưng nếu như lúc ấy mình thật sự nghiêm túc và đầu tư vào bài khóa luận thì những thứ mà giờ đây mình nhận được còn nhiều hơn thế chứ không chỉ là một con điểm, đúng là làm qua loa không đầu tư thì chỉ có vậy mà thôi dám đòi hỏi gì. Nhưng vẫn buồn, mình một kẻ luôn tự cao đã bị ngã một cú thật mạnh và đau, để rồi mọi thứ qua đi thì mới nhận ra thất bại của mình và có chăng mọi thứ đã quá muộn. Nếu như mình đầu tư thì giờ đã có 2550000đ rồi, mình sẽ khoe với ba mẹ, chắc là cả nhà sẽ vui và tự hào lắm, mình sẽ mua bếp điện từ, mũ bảo hiểm gởi ra ngay làm quà cho gđ, ba mẹ sẽ vui lắm, tiền còn lại mình sẽ ăn uống, chi tiêu, không phải xin ba mẹ và phụ thuộc vào My, mình cũng sẽ tự thưởng cho bản thân một đôi giày và cười thầm Nhi mày làm được rồi đó, giỏi lắm, cố lên nhé. Nhưng rốt cuộc giờ mình có gì chứ, nothing, bạn bè hầu hết đã đi làm rôi không việc lớn thì việc nhỏ, nói chung cũng có thu nhập không phải phụ thuộc vào gđ. Không có tiền lòng tự trọng của mình cũng chẳng là gì cả. Đã đến lúc cần xem lại quãng đường mình đã đi qua, phải thay đổi tất cả mọi thứ, phải bắt tay tìm lấy may mắn cho chính bản thân mình chứ không đơn giản là ngồi như vậy nữa, bởi lẽ con người ta sẽ không thể nào thất bại mãi được.
Mình quá sai lầm khi nghĩ là sv ngoại thương thì k được đi bán hàng, bán cà phê, quá sai, nghề gì cũng cao quý, có làm qua thì ta mới có kinh nghiệm, thu nhập, học hỏi được nhiều chuyện, miễn là mình sống ngay thẳng không trộm cướp thế là giỏi rồi. Phải làm gì đó để có niềm vui, để cân bằng lại cuộc sống, để mỗi sáng thức dậy không phải đặt câu hỏi là mình đang làm gì đây, đang sống hay tồn tại, có vui hay không hay đại loại là những câu hỏi khác.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét