Đã hết một ngày và cũng hơn 11 giờ đêm rồi, lên mạng đọc báo xong không hiểu sao mình lại buồn miên mang đến thế. Siêu thị Vĩ Yên ở nhà mình vừa gây ra một vụ việc chấn động toàn đất nước, đó là một bé gái học lớp 7 chỉ vì trộm có hai quyển truyện Trạng Quỳnh giá 20k mà bị trói tay, bắt đeo biển tôi là người ăn trộm. Không hiểu sao mình thấy cô bé đáng thương hơn là đáng trách, đọc bài báo và nhìn bức hình, mình thấy nhói lòng lắm, thiết nghĩ đó mà là em hay cháu mình thì sẽ còn đau lòng biết bao, tội nghiệp quá, nghe nói cô bé ấy giờ hoảng loạn lắm, mọi chuyện rồi sau này cũng sẽ qua đi, nhưng cs của em rồi thì sẽ ra sao đây??? <_>
Tại sao những con người làm kia sao họ không suy nghĩ sâu xa hơn một tí, nếu đó là con, là em, là cháu của họ thì sao. gia đình, họ hàng của em thì sao, xót xa quá, cả một tương lai đang bị thay đổi, một hình phạt quá chi là ghê gớm mà chỉ có thời xưa người nào phạm tội hiếp dâm, giết người mới bị trừng phạt thôi. Càng nghĩ càng thấy đau vô cùng...
Mấy ngày nay cs của mình cũng có nhiều thay đổi lắm, hôm thứ hai mới đi phỏng vấn, thấy cũng ok và đang chờ kết quả, mai đi phỏng vấn thêm một chỗ nữa, không biết sao, dù sao cũng đi cho có kinh nghiệm. Mình ngay lúc này đây đang có rất nhiều kế hoạch, nào là đi học bơi, học tiếng Nhật, Pháp, đi tập thể dục, học trang điểm, mua cái này cái kia, nói chung là bao nhiêu thứ. Nhưng đồng thời cũng có nhiều thứ khiến mình suy nghĩ, những năm tháng đại học đúng là cs của mình quá ư nhạt nhòa, nên giờ mình muốn làm gì đó. Không nên sống quá vô tình bởi lẽ còn quá nhiều người cần giúp đỡ. Trước đây mình chỉ nghĩ đơn giản sống cho mình là đủ, nhưng k xã hội còn nhiều cánh tay đang vươn ra và cần giúp đỡ lắm, mình muốn theo học tâm lí, trung cấp dược, muốn làm gì đó, bằng tất cả đam mê, chứ không chỉ là làm đẹp cv để xin học bổng... Mình mong muốn bản thân sống trên đời làm được cái gì đó.
Chiều nay đi dạy gặp ông hàng xóm, ngàn năm mới nói chuyện một lần, ông hỏi thuê nhà bn? Mình thì không muốn ổng biết qh họ hàng nên nói 2 tr, nói xong mình mới thấy hối hận vì hình như anh Huế ở nhà, k biết anh Huế có nghe k, nếu mà có thì biết bao nhiêu hình tượng đẹp trước đây tan vỡ. :(((
Đôi lúc mình nghĩ, những gì ta gầy dựng chỉ cần một phút sai lầm là sụp đổ tất cả, ta vào một cửa tiệm, ta là thượng đế, nhưng ta ăn cắp một thứ gì đó, cho dù là rất nhỏ, thì ta suốt đời mang tiếng là ăn trộm, bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để hủy hoại uy danh xây dựng bấy lâu rồi. Nên phải sống làm sao cho ngẩng cao đầu, cho người thân của mình luôn tự hào. Mình quan niệm cs có nhân quả, ta sống sao thì sẽ được đáp trả như vậy.
Mấy đêm nay mất ngủ, làm cả cs của mình đảo lộn, có cái gì đó, k ổn, mình cần phải xem lại và điều chỉnh thôi, k thể tiếp tục như vậy được, cuộc đời ngắn ngủi lắm.
Hi vọng mai phỏng vấn sẽ ok, hi vọng mọi thứ sẽ tốt, ngày mai sẽ vui vẻ hơn, khởi sắc hơn. Thôi đi ngủ đây, hi vọng ngủ ngon. :P
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét