Thứ Ba, 29 tháng 10, 2013

Hôm nay tôi đi học:(((

      "Hàng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều, lòng tôi lại nao nức những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường. Tôi quên sao được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cánh hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng.

       Buổi mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh, mẹ tôi âu yếm nắm lấy tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường này đã quen đi lại nhiều lần, nhưng lần này tôi tự nhiên thấy lạ. Cảnh vật xung quanh tôi đang có sự thay đổi lớn : hôm nay tôi đi học.

       Cũng như tôi, mấy bạn học trò bỡ ngỡ đứng nép bên người thân, chỉ dám đi từng bước nhẹ. Họ như con chim nhìn quãng trời rộng muốn bay nhưng còn ngập ngừng e sợ. Họ thèm vụng và ước ao thầm được như những người học trò cũ, biết lớp, biết thầy để khỏi phải rụt rè trong cảnh lạ." (Tôi đi học - Thanh Tịnh)

Hôm nay tôi cũng đi học, nhưng không phải buổi tựu trường đầu tiên của thuở lên ba, lên bảy, cũng không phải là ngày đầu tiên bước vào giảng đường mơ ước. Con đường đến trường quanh co, khúc khủy, đầy khói bụi, mẹ cũng không dắt tay tôi đến trường như thuở nào nữa. Bọn học trò chúng tôi không còn bỡ ngỡ, e dè nữa, chúng tôi nhanh chóng tìm thấy nhau, trò chuyện vui vẻ, rôm rả, tay bắt mặt mừng như anh em lâu ngày mới gặp lại.

Còn nhớ thuở nào, mới vào ftu ôi chao thật ngưỡng mộ, nhìn những anh chị mặt đồng phục ngồi ở ghế đá học bài, sao mà thích thế, đó là lần đầu tiên tôi cảm giác tim mình nhảy nhót vui đến thế, ba cũng vui lắm. Rồi cái ngày ba lên xe về quê, con gái không biết làm gì mà dấu mặt lui sau mà khóc, chắc ba cũng khóc nên cũng vôi quay đi mà không nhìn con, chỉ nói :"con cố lên nhé". Và hôm nay đây, khi đi học buổi học có thể là cuối cùng của đời sinh viên, những kỉ niệm, kí ức ấy lại ùa về, nước mặt lại trào ra, nhanh quá sắp ra trường rồi kìa.

Bạn bè gặp nhau nói chuyện, ăn uống, tâm sự nhưng rồi cũng chia tay, ngày mai đây mỗi người một hướng đi, một lối rẽ, không biết có còn dịp mà tụ hội lại hay không. Chỉ biết rằng đây là những năm tháng mà không ai có thể quên được vì nó là đẹp nhất, là khoảng thời gian mà ta vui vẻ sống mà không phải buồn phiền lo lắng về những bon chen cuộc đời.

Hôm nay tôi biết thế nào là buồn và đau lòng, ba năm học mà hình như là mình chưa hề chụp một bức hình nào ở trường hay cổng trường cả. Đành hẹn dịp khác vậy, chắc là sẽ được thôi. Phải chăng khi kết thúc rồi ta mới nhận ra được những điều tốt đẹp mà bấy lâu nay mình lãng quên. Hôm nay, được nghe lại bài giảng của những giảng viên mình yêu thích và kính trọng thấy vui lắm và cũng ngộ nhận ra được nhiều điều. Nuối tiếc có, động lực cũng có, không có gì là quá muộn chỉ cần bắt đầu ngay từ bây giờ là được.

Trước mắt còn ngổn ngang bao nhiêu là thứ, sức khỏe cũng k còn được như trước, cũng nhiều chuyện buồn và bất ngờ xảy ra ngoài mong muốn, thôi thì cho qua hết để bắt đầu một tương lai mới. Bản thân mình là quan trọng và đáng được yêu thương, không thể cứ mãi ủ rủ như thế này nữa, quyết định là chỉ rơi nước mắt lần này thôi, k rơi thêm một lần nào nữa, không buồn nữa, vì tôi biết dẫu có rơi nữa thì cũng vậy mà thôi. 

Từ hôm nay tôi sẽ sống cho tôi, là chính tôi, là một con người vui vẻ, không than vãn, ủ rũ nữa, mà là hoạt bát, vui tươi và năng động. Trời mưa rồi cũng tạnh, đời buồn rồi cũng lại vui, chuyện hôm nay đâu biết mai ra sao, chỉ biết là sống tốt và hết mình cho hôm nay là được.

Nếu "THA THỨ cho người đã làm bạn tổn thương là một MÓN QUÀ dành cho họ. LÃNG QUÊN họ là một MÓN QUÀ dành cho chính mình"

Vậy thì tôi sẽ chọn cách lãng quên, vì tôi cần lãng quên để sống tiếp cho chính mình, vì tôi đã cho đi quá nhiều món quà rồi, và vì tôi cần món quà còn lại để sống và tồn tại.

Hôm nay lại một ngày nữa trôi qua mà tôi lại không làm được gì cả chỉ là ngủ và ngủ mà thôi, tôi mệt mỏi vô cùng. Vì tôi chỉ là người thứ ba đến sau mà thôi, chắc số tôi kém duyên trong mọi chuyện. Chiếc bát vỡ rồi lại chẳng thể đong đầy. có nhiều chuyện khiến tôi k hài lòng, buồn phiền suy nghĩ, là thế, quy luật của cs, ta vẫn phải sống và đi lên.

Tôi chợt nhận ra rằng, k ai có đủ can đảm và kiên nhẫn để ngồi lắng nghe mình tâm sự, chia sẽ, than vãn chỉ làm cho họ thấy chán mình thôi, thế là tôi lại đơn thân độc mã rồi. thôi thì từ nay tôi sẽ thay đổi lối sống, k như thế nữa, sẽ biểu hiện ra bên ngoài những điều tốt đẹp nhất, còn tâm sự thì xin giữ lại trong lòng.

Thôi thì lặng mình mà sống và vươn lên nhé, hãy yêu thương bản thân đừng để bị tổn thương nhé. :)))

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét